Từ khi học cấp 1, 2, 3, mình đã đại diện cho nhà trường cũng như địa phương đi tham ra rất nhiều chương trình hát múa nghệ thuật. Vì bố là nghệ sỹ chơi đàn, mẹ hát rất hay nên mình đã được nuôi dưỡng niềm đam mê âm nhạc từ nhỏ. Lên cấp 3, mình được thầy cô bạn bè tín nhiệm làm lớp trưởng suốt 3 năm.
Ngoài chăm chỉ học tập ra mình cũng hoạt động ngoại khoá rất năng nổ, ở địa phương mình là phó bí thư xuất sắc thì ở trường mình cũng là bí thư chi đoàn xuất sắc của trường. Mình cứ thế chăm chỉ học hành và chăm chỉ hoạt động đến hết 3 năm với thành tích học sinh giỏi, sau đó mình thi đỗ vào trường Đại học Thương mại chuyên ngành Quản trị tổ chức.
Mọi người ở nhà ai cũng nghĩ mình sẽ thi trường nghệ thuật, nhưng đối với mình, nghệ thuật không phải con đường dài mà mình sẽ đi. Tuy mình yêu thích âm nhạc, thích hát, thích đóng phim, nhưng mình chỉ coi đó là nghề tay trái, là sở trường sở thích mà thôi. Còn ngành nghề mình muốn theo đuổi đó là kinh doanh. Vì thế mình chọn Thương Mại là điểm đến của mình vì đây là ngôi trường mà mình đã rất yêu thích từ khi bước chân vào cấp 3.
Đây đúng là những năm vô cùng khó khăn và vất vả của mình, nhưng cũng cho mình rất nhiều bài học quý giá. Ngày mới lên học, gia đình mình không khá giả gì, mình tự biết điều đó và luôn nhủ phải cố gắng tự lập để không làm ba mẹ lo lắng. Nhớ những ngày đầu khi lên Hà Nội, chưa tìm được việc làm thêm, rồi chuyển nhà trọ tới 2-3 lần, tiền ba mẹ cho thì hết rồi nhưng không dám nói với ba mẹ. Mình cứ thế ròng rã cả tháng trời ngồi trong phòng ăn cơm trắng với ruốc, cà muối. Bạn bè ở cùng thì gia đình ai cũng có điều kiện. Mình không có điều kiện để theo các bạn, nên cứ loay hoay khép mình trong phòng, lâu dần rồi tự mình và mọi người tách nhau ra, mình như bị cô lập trong chính căn phòng nhỏ ấy luôn.
Rồi sau đó, khi suy ngẫm về mọi thứ, mình đã nghĩ là: “Tuy mình không có xuất phát điểm tốt về kinh tế như mọi người, nhưng không có nghĩa mình không thể làm tốt hơn mọi người. Gia đình có điều kiện cũng tốt, nhưng mình muốn mọi người nhìn mình phải khen ngợi rằng mình đã tự tay làm nên tất cả hơn là việc mình có một chỗ chống lưng vững chắc”. Vì thế nên mình đã tìm tòi buôn bán quần áo ngay khi mới lên Hà Nội, những ngày đấy thật sự là khá mệt mỏi. Trước đây khi còn học cấp 2 cấp 3 mình đã tự kinh doanh khá là nhiều thứ, mình tự làm bờm tóc handmade, rồi tự đặt mua nguyên liệu để làm son handmade, rồi nấu và bán trà thái,…
Mình tìm được nguồn hàng ở bên Giáp Bát, trong khi mình trọ ở Mỹ Đình. Mình đăng bài bán quần áo, ốp điện thoại, rồi nhờ bạn chở qua Giáp Bát lấy hàng, sau đó lại gửi hàng về quê, nhờ mẹ đi giao, mỗi đơn lãi được 20-25k thôi nhưng số tiền đó quả thật đã giúp mình chật vật vượt qua những ngày đầu đi học. Nhưng sau đó vì lịch học của mình quá dày, do mình học chương trình tiếng Anh, nên mình không thể tiếp tục phát triển theo con đường kinh doanh được, vì nếu muốn nghiêm túc đi theo con đường này, mình phải thật sự bỏ rất nhiều thời gian công sức, mà tư tưởng của mình thì khác: Có thích gì đi nữa thì mình sẽ không bao giờ bỏ ngang việc học. Đi học mang lại cho mình nhiều điều hơn là một cái bằng.
Và sau đó, tự nhận thấy thế mạnh của mình là gì, mình đã liên hệ và chủ động tìm kiếm, gửi mail cho các shop thời trang. Mình bắt đầu công việc của một mẫu ảnh, một diễn viên tự do. Mình đi chụp mẫu cho các shop, đi đóng những clip sitcom nho nhỏ, đi quay review cho các quán ăn, nhà hàng,… Lâu dần, hình ảnh của mình được khá nhiều nhãn hàng biết tới, và mình bắt đầu công việc nhận quảng cáo giới thiệu sản phẩm cho các brand.
Thu nhập của mình dần tốt lên, mình bắt đầu biết chăm chút cho hình ảnh của mình hơn, và mình thực sự được mọi người quan tâm nhiều hơn là sau các cuộc thi sắc đẹp: Hoa khôi tài sắc Việt Nam, Hoa khôi duyên dáng Việt Nam, hay nổi bật nhất là cuộc thi Imiss Thăng Long 2018. Tuy mình không tham gia được đêm chung kết do vấn đề cá nhân, nhưng đây thật sự là cuộc thi mang lại cho mình nhiều kỉ niệm và bài học nhất.
Sau cuộc thi mình được các tờ báo săn đón viết bài. Mình được nhiều người để ý hơn. Tự nhiên thấy vui vui vì bản thân mình có thể làm tốt đến thế. Ngoài công việc làm mẫu, diễn viên, mình còn làm rất nhiều việc khác để kiếm thêm thu nhập. Tiền mình kiếm được khá nhiều, bị mất cũng nhiều vì mình không có kinh nghiệm trong lĩnh vực đó , nhưng mình cũng không nghĩ ngợi quá nhiều và coi đó như một bài học.
Và mình là một người khá “tham lam”, nhiều khi mình chỉ ước một ngày có 48 tiếng để có thể làm được hết những việc mà mình muốn. Những năm tháng sinh viên của mình thật sự là siêu bận rộn. Ban ngày đi học, học xong về đi chụp đi quay, rồi tranh thủ làm clip làm ảnh review trả cho khách hàng, hôm nào mình cũng 11-12h đêm mới về đến nhà, loay hoay giải quyết nốt công việc bài vở là tới 2-3h sáng, xong đi ngủ 6 giờ lại dậy đi học và tiếp tục chuỗi ngày như thế.
Các bạn nghe thì có vẻ khá là mệt mỏi đúng không? Nhưng mình lại thấy yêu cuộc sống như thế, mình thích sự bận rộn, bận rộn và được làm việc khiến mình cảm thấy bản thân mình có ích. Và việc đến trường hàng ngày khiến mình được nạp năng lượng nhiều hơn, vì môi trường học tập của mình rất năng động, thật sự bạn bè mình ai cũng giỏi hết nên mình luôn tự nhủ bản thân phải đi lên hơn nữa.
Mình rút ra một kinh nghiệm là Bạn đừng ngại nổi bật. Hãy khiến cho người đối diện cảm thấy bạn đặc biệt hơn so với người xung quanh, và bạn sẽ thành công. Bằng chứng là mình đã được nhận vào thực tập tại ngân hàng TP Bank chỉ vì mình dám đứng lên và đặt câu hỏi cho nhà tuyển dụng. Khoảng thời gian ở đó tuy ngắn nhưng quý báu với mình vì đã cho mình rất nhiều kinh nghiệm trong công việc cũng như cuộc sống.
Thời gian cứ thế trôi qua, thoáng cái thì mình cũng đã ra trường. Mình vừa mới hoàn thành khoá bảo vệ tốt nghiệp tháng 6 vừa rồi. Bây giờ thì mình đang chờ bằng tốt nghiệp, hiện tại thì mình đang kinh doanh shop thời trang nhỏ, và sắp tới có lẽ mình sẽ đi làm ở một doanh nghiệp song song với việc kinh doanh, đó là mục tiêu của mình.