Ngay sau khi biết mình là ai thì tôi biết mình phải trả lời được câu hỏi: “Tôi sẽ là ai?”.
Tôi biết rất rõ rằng, tôi không thể dừng chân ở tuổi 20, không thể chỉ dừng chân là một sinh viên Đại học. Là một người hay đọc, tôi rất tâm đắc với câu: “Hãy làm những thứ khó khăn khi chúng còn dễ dàng và làm những thứ vĩ đại khi chúng còn nhỏ bé. Hành trình ngàn dặm bắt đầu bằng những bước chân”. Tôi biết, tôi đang đặt những bước chân đầu tiên vào hành trình ngàn dặm của mình. Không phải chỉ để khẳng định bản thân, không phải chỉ để trả lời câu hỏi tôi sẽ là ai mà với tôi, học tập chăm chỉ, nỗ lực hết mình sẽ là đòn bẩy để tôi bước lên những nấc thang cao hơn trong cuộc sống.
Tôi đã làm gì?
“Bạn muốn biết bạn là ai? Đừng hỏi nữa. Hãy hành động! Hành động sẽ định nghĩa con người bạn”. Trước đây, tôi là một cậu bé rất rụt rè, sống hướng nội và có một thành tích học tập bình thường. Câu chuyện của tôi bắt đầu với sở thích học guitar cách đây 5 năm trước, khi tôi là một học sinh lớp 8. Sau khi học một thời gian, tôi đã biểu diễn vào những hôm liên hoan lớp, những buổi thứ hai trực tuần trước toàn trường.
Tôi còn nhớ như in, hôm tôi được một người anh mời tôi đi biểu diễn cùng tại trường Đại học Sân khấu Điện ảnh. Đây là lần đầu tiên tôi được đứng trước nhiều người và gặp mặt nhiều nghệ sĩ lớn đến vậy, tôi cảm thấy rất lo lắng nhưng sau đó tôi đã rất vui khi mình đã hoàn thành tốt tiết mục của mình. Dần dần, tôi cảm thấy mình trở nên năng động hơn, thích giao du, kết bạn với nhiều người hơn.
Trong suốt thời gian học Trung học phổ thông, tôi cũng đã được thầy cô và bạn bè bầu làm lớp phó, tôi cảm thấy mình có thêm trách nhiệm hơn. Trong thời gian này, tôi đặt ra mục tiêu đầu tiên trong cuộc đời là thi đỗ Đại học. Và trường tôi chọn là trường Xây dựng, vì đây là ngành học tôi rât yêu thích và cảm thấy phù hợp đối với mình. Và tôi đã làm được. Nhưng khi bước chân vào cánh cửa Đại học, tôi cảm thấy đây mới chính là “trang sách mới” trong hành trình viết tiếp những ước mơ sau này của mình.
Tôi biết, để bắt đầu trở thành một ai đó, tôi cần phải làm tốt những gì tôi có trong hiện tại. Tôi là một lớp trưởng, tôi luôn luôn cố gắng hoàn thành tốt những công việc được giao và giúp đỡ bạn bè trong những công việc của lớp và cuộc sống. Tôi đã rất vui khi có những bạn trong lớp bảo tôi rằng “Từ khi đi học, chưa bao giờ tôi thấy một người lớp trưởng nào được như Kiên”. Sau khi nghe được những câu nói ấy, tôi cảm thấy mình phải luôn cố gắng hoàn thành mọi việc tốt hơn nữa, trau dồi thêm để bản thân được tốt hơn.
Với những sở trường mà mình có, tôi đã tham gia vào câu lạc bộ âm nhạc TCM trong trường để tìm kiếm thêm cho mình những người bạn có cùng đam mê, sở thích và phát triển bản thân vì tôi là người rất thích âm nhạc, đặc biệt là ca hát và guitar. Khi vào câu lạc bộ, tôi đã được giao lưu và học hỏi các anh chị đi trước, tôi có cơ hội được hát đơn ca và top ca nhiều chương trình trong trường. Ngoài ra, tôi cũng tham gia vào câu lạc bộ tiếng Pháp UFF để phát triển thêm khả năng ngôn ngữ, tìm hiểu thềm về văn hóa Pháp và việc đi du học sau này. Năm thứ hai, tôi có tham gia làm thành viên của liên chi Đoàn khoa Xây dựng trong trường và luôn hoàn thành tốt mọi công việc được giao.
Trước khi vào trường, tôi đã tìm hiểu nhiều chương trình học trong trường và quyết định đăng ký vào lớp Pháp ngữ với ước mơ đi học song bằng tại Pháp. Nên ngay từ năm nhất tôi luôn đặt cho mình mục tiêu phải luôn cố gắng, học thật giỏi để đi Pháp, để mở mang thêm tri thức, để khám phá thế giới rộng lớn mà trước đây tôi chỉ có thể xem qua phim ảnh và sách báo. Hiện tại, điểm số của tôi đạt 3.85/4.0 và đã 3 lần được khoa Xây dựng trao học bổng khuyến khích loại Xuất sắc và được nhà trường trao học bổng Đỗ Quốc Sam năm học 2019-2020. Năm nay, tôi có chứng chỉ tiếng Pháp DELF B1 và được giải nhì sinh viên giỏi tiếng Pháp trong trường. Tôi biết hành trình “đứng dưới chân tháp Eiffel” còn rất xa và tôi cần phải cố gắng rất nhiều.
Nếu như người khác có những trải nghiệm làm thêm, có người lại đi du lịch khắp nơi, có người tham gia hoạt động cộng đồng thì tôi lựa chọn làm tốt chính mình ở hiện tại, tôi muốn mang đến giá trị cho chính người thân của mình. Là một người con tôi cần phải để cho bố mẹ tự hào, để bố mẹ tin tưởng rằng tôi đã thực sự trưởng thành, đã biết tự lo cho bản thân, không làm bố mẹ buồn, không làm bố mẹ phiền lòng, sau này có thể lo được cho bố mẹ. Khi là một người anh cả trong gia đình, tôi cần phải làm tấm gương sáng để em noi theo, sẽ gương mẫu để bảo ban em mình. Tôi phải có những bước đi vững chắc để dò đường cho em.
Tôi bắt đầu với việc dành thời gian dạy bọn trẻ trong nhà học, cùng em trai chơi nhạc cụ sau khi hai anh em tan học về. Và cùng đọc sách với bố và trao đổi với bố về những điều tôi suy nghĩ về cuốn sách mà ông thích, hay cùng nấu ăn với mẹ vào mỗi cuối tuần. Tôi không muốn dành thời gian cho những chuyến đi xa trải nghiệm, mà khoảng thời gian ấy tôi muốn đi cùng với ông bà và làm nên những kỷ niệm, tạo nên những niềm vui cho ông bà tuổi xế chiều. Có lẽ những điều ấy vô cùng nhỏ bé, đơn giản với nhiều người nhưng với tôi nó làm nên giá trị cuộc sống.
Nếu ai đó hỏi tôi rằng, tôi đã làm được gì cho xã hội, đã tham gia những hoạt động tình nguyện nào, đóng góp gì cho cộng đồng, thì tôi sẽ trả lời họ rằng tôi muốn bắt đầu làm tốt khi là một phần trong tế bào xã hội - gia đình. Tôi nghĩ phải bắt đầu từ cái nhỏ bé, trân trọng những phút giây còn được ở bên người thân, cười nói sum vầy. Tuổi trẻ rồi sẽ qua nhanh như 1 cơn gió, trải nghiệm cuộc sống mà tôi chọn khi còn trẻ là tận hưởng trọn vẹn cuộc sống gia đình, vui vẻ với người thân. Sau này, khi thực hiện ước mơ của mình, đến chân trời mới, trải nghiệm cuộc sống xa nhà, khi đạt được học bổng du học, tôi sẽ có điều để nhớ, có tuổi trẻ ấm áp tình thân. Những tình cảm thiêng liêng ấy sẽ dẫn đường cho tôi không lạc lối, không sa ngã. Nếu có lỡ vấp ngã tôi cũng sẽ vì những năm tháng ấy, những người luôn yêu quý tôi mà đi tiếp. Khi không còn gia đình bên cạnh ở nơi xa lạ, tôi sẽ có động lực học hỏi. "Đi xa để trở về". Gia đình là động lực cho tôi cố gắng vươn lên, là nền móng vững chắc nâng bước chân tôi khi đến những vùng trời mới.
Tôi nghĩ rằng tuổi trẻ của tôi đã trọn vẹn. Tôi đã có thứ "vốn liếng" đặc biệt cho hành trang của mình là tình cảm gia đình. Từ đó tôi sẽ mang theo tình cảm ấy đi đến trời Tây, học hỏi và trở về và cống hiến. Tôi dành cả tuổi trẻ cho gia đình, sau khi đi du học và học thật tốt, tôi sẽ dành tuổi trưởng thành để cống hiến cho xã hội. Nhiều người đi du học rồi không còn muốn trở về Việt Nam. Nhưng tôi thì không, ở Việt Nam có tuổi trẻ của tôi, gia đình tôi, những người tôi yêu thương. Tôi mang theo hành trang sang nước bạn là tình yêu của gia đình và tôi sẽ mang về kiến thức để xây dựng đất nước.