Trong phim Em và Trịnh, khán giả sẽ bắt gặp Bích Diễm (Lan Thy) - một cô gái xinh đẹp, thướt tha, nhưng đằng sau vẻ ngoài dịu dàng lại ẩn chứa điều gì đó 'nổi loạn' từ bên trong. Còn Dao Ánh (Hoàng Hà) khi ấy là một cô bé mới lớn, xinh xắn và vẫn giữ nét tinh nghịch, hồn nhiên. Dao Ánh là em gái của Diễm, chính vì thế, khi đặt cả hai nhân vật này cạnh nhau, ta sẽ thấy được cả hai đều đẹp theo những cách riêng biệt.
Bích Diễm theo học tại ĐH Văn khoa ở Huế, ngày ngày đi bộ đến trường qua những hàng cây long não ngang nhà Trịnh Công Sơn, không hay biết rằng mình cũng đã dần đi vào trái tim chàng nhạc sĩ. Từ Xuân sang Hạ, rồi Hạ lại sang Thu, tình cảm ấy cứ lớn dần theo những ngày bên khung cửa, theo từng chút quay quắt nhói lòng những ngày không thấy bóng dáng Diễm.
Trái ngược với tính nội tâm và khép kín, đôi chút huyền bí của Bích Diễm, Dao Ánh cũng nội tâm nhưng cô có cách thể hiện cởi mở và rạng rỡ hơn. Thương anh Sơn không được chị gái mình đáp lại tình cảm, Ngô Vũ Dao Ánh viết thư an ủi, đong đầy chân thành. Những lá thư giữa hai người đã được tiếp nối và thắp sáng hi vọng cho những tháng ngày đơn độc, chơi vơi của chàng nhạc sĩ trẻ giữa núi rừng và tiết trời khắc nghiệt của B’Lao.
Nếu Trịnh Công Sơn đã trải qua những rung động sơ khởi đầy bản năng với Bích Diễm, như tình yêu của chàng dành cho Huế, thì tình cảm mà anh dành cho Dao Ánh lại dịu dàng, ấm áp và mong manh như những “hạt nắng thủy tinh”. Và lần này, tình cảm của anh đã được đáp lại. Nhạc sĩ đã không ngần ngại mà gửi gắm cả một khoảng trời yêu trong trẻo, đong đầy vào những bức thư dành cho Dao Ánh.
Nàng đã đem đến cho chàng nhạc sĩ tất cả các cung bậc cảm xúc thành thật nhất, từ nhớ nhung dỗi hờn khi “đã mười ngày chưa thấy thư của Ánh”, để rồi yêu đến quên cả giận mà luôn mang theo bóng hình nàng trên mọi nẻo đường chàng đi qua và tiếp tục ngóng trông những lá thư được ép cùng lá long não khô Dao Ánh gửi lên. Cô bé đã là ốc đảo đầy hoa hướng dương bừng nở cho chàng nhạc sĩ trẻ tìm sự bình yên giữa những ngày mờ mịt đầy biến động.
Hai chị em Bích Diễm và Dao Ánh, một người đã trở thành tượng đài của một mối tình đã qua, một kí ức xa vắng mà có lẽ vì vậy mà nó trở thành kí ức đẹp nhất, như người thiếu nữ khuất sau những giọt mưa bay năm nào... một người trở thành mối tình trong trẻo và nỗi day dứt kéo dài cả một đời người. Dẫu vậy, may mắn thay khi biết lòng Ánh vẫn có anh sau đằng đẵng từng ấy năm khắc khoải, nắng vẫn trải dài trên những luống hoa, đoá hướng dương vẫn hướng về phía mặt trời.