Thơ của các Tổng Biên tập
Google News

Thơ của các Tổng Biên tập

Nhà báo, nhà thơ Dương Xuân Nam (1948 – 2025), bút danh Dương Kỳ Anh, quê Xuyên Cẩm, Kỳ Anh, Hà Tĩnh – nguyên Tổng Biên tập Báo Tiền Phong từ 1987 đến 2008

Rồi cây ngâu rụng lá

Xuống vườn anh một chiều

Nụ hoa rơi nước mắt

Như nỗi buồn tình yêu.

Rồi trăng đêm dịu mát

Hình như cây đâm chồi

Có lẽ nghìn năm trước

Kiếp cây là kiếp người

Nhà báo Lê Xuân Sơn sinh năm 1963, quê Hoằng Hóa, Thanh Hóa; nguyên Tổng Biên tập Báo Tiền Phong (2012-2024)

Thoắt trông tưởng ở làng mình

Mái chùa như thể mái đình vút cong

An nhiên trên biển mênh mông

Nếp chùa thương mến giữa lòng Trường Sa

Nối nguồn mạch cũ ông bà

Tiếp lòng nhân tự mẹ cha tháng ngày

Thinh không vẳng tiếng chuông bay

Bổng trầm giữa sóng tiếng thầy tụng kinh

Như là cột mốc tâm linh

Chủ quyền quyết giữ nước mình bền lâu

Xin chào người lính áo nâu

Sát vai đứng trụ địa đầu đảo xa

Trường Sa mà ngỡ như là

Về chùa ở dưới gốc đa làng mình

Trường Sa 6/2022

Nhà báo, nhà thơ Hoàng Trần Cương (1948-2020), quê Đô Lương, Nghệ An; Giải thưởng Nhà nước về Văn học nghệ thuật năm 2022, nguyên Tổng Biên tập Thời báo Tài chính Việt Nam.

Bao giờ em về thăm

Mảnh đất quê anh một thời ngún lửa

Miền Trung mỏng và sắc như cật nứa

Chuốt ruột mình thành dải lụa sông Lam

Miền Trung

Tấm lưng trần đen sạm

Những đốt sống Trường Sơn lởm chởm dăng màn

Thoáng bóng giặc núi bửa thành máng súng

Những đứa con văng như mảnh đạn

Thương mẹ một mình trời sinh đá mồ côi

Miền Trung

Đã bao đời núi với bể kề đôi

Ôi! Biển Đông - giọt nước mắt của muôn ngàn thế hệ

Nóng hổi như vừa lăn xuống

Theo những tảng đá cụt đầu của Trường Sơn uy nghiêm

Miền Trung

Câu ví dặm nằm nghiêng

Trên nắng và dưới cát

Đến câu hát cũng hai lần sàng lại

Sao lọt tai rồi vẫn day dứt quanh năm

Miền Trung

Bao giờ em về thăm

Mảnh đất nghèo mồng tơi không kịp rớt

Lúa con gái mà gầy còm úa đỏ

Chỉ gió bão là tốt tươi như cỏ

Không ai gieo mọc trắng mặt người

Miền Trung

Eo đất này thắt đáy lưng ong

Cho tình người đọng mật

Em gắng về

Đừng để mẹ già mong.

5/1990

Nhà báo, nhà thơ Thuận Hữu sinh năm 1958, quê Nghi Xuân, Hà Tĩnh; Tổng Biên tập Báo Nhân Dân, Phó trưởng Ban Tuyên giáo T.Ư, Chủ tịch Hội Nhà báo Việt Nam từ 2011 đến 2021.

Những tác giả quen, những tác giả chưa quen

Lặng lẽ ngắm tôi từ giá sách

Chỉ mấy bước vào đây là tôi gặp

Dòng vui buồn cuộn chảy dọc thời gian

Những cuộc đời trên giá gỗ bình yên

Là số phận kết tinh từ bão tố

Chiến tranh và bình yên

Hạnh phúc và đau khổ

Tất cả qua đi, chỉ còn lại con người

Giữa những dòng, những chữ này thôi.

Là rất gần mà dẫn tới xa xôi

Có thảo nguyên, núi đồi và biển cả

Có xứ sở nắng tràn, có miền rừng tuyết phủ

Tôi gặp mênh mông nơi hạn hẹp hiệu sách này

(Xin nói thêm rằng tôi đã gặp nơi đây

Cô bán sách dịu dàng, xinh đẹp

Nguyên mẫu cuộc đời kết tinh từ hiện thực

Em như từ trang sách bước ra thôi...)

Nhà báo, nhà thơ Trần Quang Quý (1955-2022), quê Thanh Thủy, Phú Thọ; Giải thưởng Nhà nước về Văn học nghệ thuật năm 2016, nguyên Tổng Biên tập Báo Gia đình và Xã hội.

Cây gạo bước theo tôi trên con đường làng gầy

vết sẹo cổ tích

qua khép mở cổng làng, qua những chiều tóc bạc

còn tiếng bầy chim non trong hốc cây

ngước lên bầu trời khát vọng bay chưa vỗ cánh

Những chiếc gai xù xì cào rách vòm xanh

ứa ra màu hoa như máu rỏ đầy ký ức tháng ba

những tháng ba đắng cỏ

những tháng ba lõm gầy vai mẹ

thúng mủng đựng khan tâm thức quê nghèo

rưng rức hồn niêu đất

Tôi đã đi như thế qua những mùa hoa gạo

xước những thân gai canh giữ bóng quê làng

bông gạo bay bay như những thiên thần gió

sợ giật mình cả những nõn cỏ hoa

Tôi chạm vào phong sương trên gốc gạo già cổ tích kia

chạm quê làng bằng những chiếc gai đã cứa vào trời

cứa rách tháng Ba cho một màu hoa đỏ

đợi một ngày những sợi bông vỡ gió

bay trắng trời, bay trắng tự do!

Nhà báo, nhà thơ Nguyễn Thành Phong sinh năm 1960, quê Đông Hưng, Thái Bình; nguyên Tổng Biên tập các tờ Tạp chí Gia đình và Trẻ em, Báo Lao động và Xã hội.

Trời trong tới chân Yên Tử

Nắng xanh sáng khắp rừng xưa

Dựa gió mơ màng một thoáng

Vân Tiêu chan hòa bóng trưa

Ngỡ rằng mở ra lối mới

Vịn cây thì ngạc nhiên chưa

Gạt mây là ra đường cũ

Nghe rêu vẳng tiếng suối xưa (*)

Nhìn đã Thăng Long xa khuất

Chữ nghĩa xếp lại Vĩnh Nghiêm

Lên núi lắng nghe trời đất

Về đời càng rộng thiền hơn

Thế nên sư ông lều cỏ

Giặc đến thì khoác chiến bào

Xuống núi mở gươm chinh phạt

Yên hàn, lại rừng tiêu dao

Trị nước từ bền gốc đạo

An dân giáo lý cư trần (**)

Ngày nay rộn ràng Yên Tử

Ai đi, học được mấy phần?

------

*Ý một câu thơ cổ “Bạt vân tầm cổ đạo/Ỷ phong (rêu) thính tuyền lưu”, chưa rõ tác giả.

** Nhắc đến bài thơ “Cư trần lạc đạo” của Phật hoàng Trần Nhân Tông

Nhà báo, nhà văn Phạm Khải sinh năm 1968, quê Thường Tín, Hà Nội; Tổng Biên tập Báo Công an Nhân dân từ 2020 đến nay.

“Im lặng là vàng”

Người đời đã dặn

Xóa công dã tràng

Biển đền muối mặn

Đất đai trầm mặc

Cây đời nảy tươi

Mặc cho bão táp

Gió mưa dập vùi

Sinh ra làm người

Cả đời tập nói

Rồi ta tập im

Tạ từ thế giới

Tập như trái đất

Lặng thầm mà quay

Tập như trăng sáng

Lặng im mà đầy

Tập như búi cỏ

Đan trong nắng vàng

Bầy chim khép mỏ

Bay vào mênh mang...

Nhà báo, nhà thơ Trần Quang Đạo (1957 – 2024), quê Lệ Thủy, Quảng Bình; Giải thưởng văn học ASEAN (2019-2020) về thơ; nguyên Tổng Biên tập Báo Nhi Đồng.

Cuống vé như cánh đồng được mùa

mẹ cất kỹ trong túi áo nâu cài kim băng kín miệng

sợ mất đi là mất cả mùa màng.

Mẹ đi máy bay

trầu cau ấm một khoang ngồi

mùi rơm rạ lót trong kẽ tay còn phảng phất

lòng mang đầy ca dao.

Mẹ bay lên trời cao

xác lập một vế đối với nền văn minh nhập khẩu

đám mây lắc

lời ru thầm càng đầy

máy bay đỗ miếng trầu chưa kịp dập.

Nơi mẹ đến vừa có tiếng trẻ khóc nứt đêm

con trai làm ăn xa

thêm một quê hương của bé ra đời.

Không để quê nhà rụng rơi

mẹ lên máy bay cả cánh đồng nghiêng nghiêng phía dưới

khứ hồi một giấc mơ…

8/12/2006

Nhà báo, nhà văn Hữu Ước sinh năm 1953, quê Phủ Cừ, Hưng Yên; nguyên Tổng Biên tập Báo Công an Nhân dân (2003-2013).

Người leo núi

Muốn leo núi

Một núi

Hai núi

Ba núi...

Ngọn núi này đi qua

Ngọn núi kia mời gọi

Ngọn núi nào cũng có

Hoa thơm và cỏ lạ

Mỏi gối chồn chân

Bầm dập, trầy xước

Vấp ngã

Đau đớn

Nước mắt rơi

Đôi chân bị xích xiềng

Vuốt nước mắt

Đứng dậy

Tập tễnh

Lại leo đỉnh núi khác

Chẳng để làm gì

Chẳng mong muốn điều gì

Người leo núi

Phải leo núi

Giống như người nông dân cả đời cày cuốc

Phải cầm cuốc cầm cày...

15/9/2020