Gia đình là sự giải thoát quan trọng của Joe Biden trong suốt thời gian làm phó tổng thống. Ở bên họ, ông như được an toàn giữa mắt bão, bình yên đến lạ lùng.
Ngày đang ngắn lại và ánh sáng trên bầu trời dần lịm tắt khi cánh cổng dẫn vào ngôi nhà tạm thời của chúng tôi rộng mở, theo đó là đoàn xe hộ tống chạy bên ngoài hàng rào bao quanh Đài quan sát Hải quân Hoa Kỳ ở Washington, D.C. Chúng tôi đang trên đường từ tư gia chính thức của mình ở Đài quan sát tới Căn cứ Không quân Andrews, nơi các con và cháu tôi đã có mặt. Jill và tôi sốt ruột muốn ở bên chúng trong chuyến đi vào dịp Lễ Tạ ơn thường niên của mình.
Gia đình là sự giải thoát quan trọng của tôi trong suốt năm năm rưỡi làm phó tổng thống. Ở bên họ, tôi như được an toàn giữa mắt bão, nó gợi nhớ đến sự thoải mái tự nhiên và những nhịp điệu cuộc sống trước đây của chúng tôi. Sự bình yên lại sắp đến khi thời gian tại nhiệm của tôi kết thúc.
Công việc này là một cuộc phiêu lưu lạ lùng, nhưng có quá nhiều điều mà Jill và tôi nhớ đến ở cuộc sống trước khi làm phó tổng thống. Chúng tôi nhớ ngôi nhà của mình ở Wilmington. Chúng tôi nhớ có lần được ở riêng trên xe trong một chuyến đi dài, nơi chúng tôi có thể trò chuyện một cách thoải mái. Chúng tôi nhớ việc tự làm chủ lịch trình và sự di chuyển của chính mình.
Những lần đi nghỉ, các kì nghỉ lễ, và những dịp kỉ niệm với gia đình trở thành thời gian nghỉ ngơi giúp phục hồi phần nào trạng thái cân bằng. Các thành viên còn lại trong gia đình chúng tôi dường như cũng cần có những dịp giải lao này giống như tôi và Jill vậy.
Chúng tôi đã ở bên nhau một vài tháng trước nhân chuyến nghỉ hè thường niên tới một công viên quốc gia. Nhưng năm ngày đi bộ, chèo thuyền vượt thác, và những bữa tối kéo dài, ồn ào ở vườn quốc gia Tetons rõ ràng là không đủ cho chúng tôi.
Vào ngày cuối cùng, Jill và tôi đang ở trong nhà gỗ đóng gói đồ đạc để lên đường thì có tiếng gõ cửa. Đó là con trai chúng tôi, Hunter. Nó biết Jill và tôi sẽ có chuyến đi biển để thư giãn trong bốn ngày. Nhưng vì vợ chồng nó có thời gian rảnh nên nó muốn biết liệu hai đứa có thể đi theo không. Chúng tôi nói: Dĩ nhiên rồi!
Chỉ vài phút sau đó, cậu con trai khác của chúng tôi, Beau, gõ cửa. Gia đình nhà vợ nó đồng ý trông nom đám trẻ con, cho nên chúng tôi chắc sẽ không phiền nếu có vợ chồng nó đi cùng tới bãi biển ở Long Island. Chúng tôi đáp: Dĩ nhiên là được!
Tôi ngờ rằng có nhiều bậc cha mẹ sẽ cảm thấy bị ngược đãi khi được đề nghị phải chia sẻ khoảng thời gian riêng tư của mình. Nhưng tôi lại coi lời đề nghị này như là trái ngọt của một cuộc sống tốt đẹp: những đứa con trưởng thành của chúng tôi thực sự muốnđược ở bên chúng tôi. Vậy là chúng tôi lại có thêm bốn ngày tuyệt vời nữa cùng nhau ở bãi biển vào tháng Tám.
Nhưng đến tháng Mười một, có một tình huống cấp bách, dễ nhận thấy là nó khiến cho nhu cầu ở bên nhau của chúng tôi có phần đáng lo ngại. Và tôi rất lưu tâm đến việc này khi Jill và tôi đã bắt đầu “cuộc chạy trốn” hằng năm của chúng tôi đến Nantucket, cho một Lễ Tạ ơn nữa của gia đình Biden.
[…] Đoàn xe tăng tốc khi chúng tôi tới đại lộ và các xe mô tô hộ tống dẹp các phương tiện khác tránh sang bên. Đoàn xe chạy theo rìa phía nam Washington, trong tầm nhìn thấy các đài tưởng niệm và tòa nhà công: Nghĩa trang Quốc gia Arlington, Đài tưởng niệm Lincoln, Đài tưởng niệm Washington, và Nhà Trắng cách đó một quãng, Đài tưởng niệm Jefferson, Điện Capitol Hoa Kỳ.
Tôi đã làm việc tại văn phòng bầu cử của thành phố này suốt từ năm 1973, ba mươi sáu năm làm thượng nghị sĩ và sáu năm làm phó tổng thống, nhưng tôi không hề thấy dửng dưng trước vẻ đẹp và tầm quan trọng của những công trình sừng sững, lúc này đang tỏa hào quang trong làn ánh sáng dìu dịu. Tôi vẫn coi những kết cấu cẩm thạch vững chắc này là đại diện cho lý tưởng, hi vọng và giấc mơ của chúng tôi.
Công việc tại Washington đem lại cho tôi niềm tự hào và thành quả từ ngày tôi đến, cảm giác đó không hề mờ đi sau gần bốn mươi hai năm.
Sự thực là, vào ngày 25 tháng Mười một năm 2014, công việc đã khiến tôi rất phấn khởi và tràn đầy năng lượng, cũng giống như bất kì thời điểm nào trong sự nghiệp của mình, mặc dù, phải thừa nhận rằng, công việc tại văn phòng hiện nay của tôi thật sự kì quặc. Những trách nhiệm của một phó tổng thống có tính linh hoạt kì lạ và khác thường. […]
Nhưng bất chấp tất cả những điều đó, bất chấp vị thế và chức vụ, tôi lại chẳng thể làm được điều tôi muốn làm nhất vào tuần nghỉ lễ đó: làm chậm cái Đồng hồ chủ ở đầu lối xe chạy, để những con số màu đỏ đang nhảy nhót kia ngập ngừng, để cho chính tôi, gia đình tôi, và quan trọng nhất là cho cậu con trai lớn của tôi, có thêm chút không gian để hít thở. Tôi muốn có quyền năng để đánh lừa thời gian.
(còn tiếp)