Mình sinh ra và lớn lên ở vùng núi Quế Phong, Nghệ An... Mỗi người chắc hẳn đều luôn có một động lực riêng của mình để vượt qua các khó khăn trong cuộc sống, mình cũng vậy – và động lực của mình đó chính là gia đình và đặc biệt là bố mẹ.
Hồi xưa quê mình nghèo lắm, toàn là người dân tộc Thái nữa nên việc đi học của mọi người rất là khó khăn. Gia đình mình cũng không ngoại lệ. Bố may mắn hơn Mẹ vì Bố là con trai nên được đi học và biết chữ - có lẽ đây cũng chính là lí do bố muốn con cái sau này được ăn học đàng hoàng. Mẹ là con gái nên từ nhỏ mẹ không được đến trường, ngày ngày chỉ biết ở nhà trông em và lên nương rẫy, và có lẽ đây là điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời của mẹ. Mẹ luôn nói với mình rằng: “Con bây giờ phải cố gắng học, học thay cho phần của mẹ.”
Bố mẹ đều là dân tộc Thái nên hồi xưa lấy nhau sớm lắm, chính vì vậy bố còn rất trẻ. Hồi học cấp 1, 2 bố đang hay làm công tác bên Đoàn xã mình nhìn bố hoạt động đoàn mà thích quá. Và có lẽ điều đó cũng ảnh hưởng đến mình nhiều, từ nhỏ mình cũng ham hoạt động, cấp 1, cấp 2 là liên đội trưởng. Lên cấp 3 là Bí thư chi đoàn, BCH Đoàn trường.
Trường cấp 3 mình học hơi đặc biệt một tí, đó là trường PT DTNT THPT số 2 Nghệ An, là một ngôi trường vùng cao giành cho con em dân tộc thiểu số nằm ở giữa thành Vinh. Tại đây, cô thầy như người cha người mẹ của mình vậy, tất cả đều giúp đỡ và tạo điều kiện cho mình phát triển.
Bằng sự nỗ lực trong học tập cũng như hoạt động Đoàn cuối năm lớp 12 mình vinh dự được đứng vào hàng ngũ của Đảng cộng sản Việt Nam. Có lẽ đây không phải là điều gì đó quá lớn lao so với nhiều người khác, nhưng đối với mình lúc đó là cô học sinh lớp 12 mình cảm thấy rất vui vì 1 phần nào đã làm cho bố mẹ và gia đình tự hào về mình.
Bước chân lên đại học, mình lại bắt đầu một hành trình mới. Ban đầu bước vào trường Đại học Vinh mọi thứ đều lạ lẫm, mình luôn lo sợ lên đại học thầy cô không thân thiết như cấp 3. Nhưng chỉ sau 1 tháng học tập tại đây mọi thứ đều không như mình nghĩ. Học ngành giáo dục mầm non, sống dưới ngôi nhà chung của khoa giáo dục trường Đại học Vinh mình cảm thấy rất gần gũi. Từ thầy cô và bạn bè tất cả mọi người đều rất quan tâm và giúp đỡ mình rất nhiều.
Hồng Tiến trong Đại hội đại biểu của trường Đại học Vinh.
Tại đây, may mắn mình vẫn tiếp tục được làm bí thư chi đoàn, được cống hiến phát huy được năng lượng của tuổi trẻ. Tuổi trẻ ở trường Đại học Vinh năng động và nhiệt huyết lắm, và có lẽ đó đã khiến mình bị cuốn vào đó để cùng cháy hết mình và tạo ra thanh xuân đầy ý nghĩa.
Nhiều người khi nào cũng thấy mình luôn vui tươi, yêu đời hỏi rằng có khi nào mình cảm thấy khó khăn và muốn bỏ cuộc không. Mình trả lời “có chứ!”, vì là người dân tộc nên cũng không tránh khỏi sự miệt thị của một số người xung quanh, những lúc đó cảm thấy rất buồn, nhiều khi cảm thấy có chút tự ti và muốn thu mình lại. Nhiều người còn cho rằng những thành tích mà mình có được là do mình là người dân tộc và sống ở vùng núi nên được ưu tiên, mà họ không biết rằng mình đã cố gắng như thế nào.
Nhưng rồi cũng chính vì đó cũng là lí do thúc đẩy mình khiến mình càng phải cố gắng hơn, để chứng minh cho mọi người thấy dân tộc nào, ở miền núi hay đồng bằng, nông thôn hay thành phố đều có những điểm mạnh của mình. Mỗi khi công việc bận rộn, mình cảm thấy muốn buông xuôi, muốn bỏ tất cả không hoạt động Đoàn gì nữa mà chỉ muốn tập trung vào học, thì những lúc đó bố là người đưa mình trở lại trạng thái cân bằng, bố nói “cho dù ở cương vị nào khi con còn được giao nhiệm vụ thì khi đó con đang được sự tin tưởng của mọi người, chính vì vậy con phải cố gắng nỗ lực để hoàn thành tốt nhất công việc đó”, cũng chính câu nói của bố đã khiến mình vượt qua được rất nhiều thứ, luôn cố gắng hết mình hoàn thành mọi công việc cho dù là điều nhỏ nhất.
Với mình, mỗi người nên học cách tự lập. Mình xa nhà từ khi học cấp 3 nên cũng khá là tự lập, biết tự lo cho bản thân. Nhà mình cũng hơi xa từ Vinh về quê mất hơn 4 tiếng đồng hồ nên cũng ít khi về quê lắm. Từ năm nhất đến năm 3 đại học mình cũng hay đi làm thêm để trang trải cuộc sống, bây giờ năm 4 rồi học nhiều hơn nên mình cũng giảm.
Là người miền núi mà từ nhỏ đã hay lên rừng, làm việc nhà quen rồi nên khi đi làm thêm mình cảm thấy không cực lắm, cho dù là công việc nào mình cũng luôn tận tâm với nó. Ngoài thu nhập ra thì điều mình nhận được nhiều nhất khi đi làm thêm đó là kinh nghiệm sống, mỗi công việc mình làm như rửa bát quán ăn, phục vụ quán café, làm event, diễn viên múa,… đều đem đến cho mình trả nghiệm rất quý giá.
Mình còn nhớ, hồi đi làm quán café mình là người làm bể cốc nhiều nhất, tính mình hậu đậu mà, tháng nào cũng bị trừ tiền cốc bể,... thi thoảng vẫn bị sếp “nạt”, nói thế thôi nhờ những lần “nạt” đó mà mình lại học rất nhiều điều. Lúc đó thì thấy buồn tủi thật, nhưng giờ ngẫm lại đó lại là những bài học đáng quá và mình rất trân trọng nó.
Mỗi người chỉ có 1 đời để sống, vậy chúng ta hãy sống thật vui vẻ. Cố gắng thực hiện được những ước mơ, hoài bão của mình, đừng ngại va chạm mà hãy tìm cho mình cơ hội để được va chạm.