Tôi quê Hải Dương và phương tiện di chuyển tôi thường dùng để lên Hà Nội là tàu hoả. Có thể nói tàu hoả gắn bó với tất cả những dấu mốc quan trọng trong quãng đời tuổi trẻ của tôi và ga Cẩm Giàng có một vị trí rất đặc biệt.
Bố mẹ tôi cho tôi một chiếc xe đạp Thống Nhất nam, khi học xong lớp 12 thì tự lên Hà Nội học ôn và thi đại học. Trước đó, tôi cũng thỉnh thoảng lên Hà Nội, nhưng toàn được bố đèo. Lần đầu tiên tự lập một mình lên Hà Nội, tôi đạp xe khoảng 15 km đến ga Hải Dương, tôi gửi xe lên tàu và ngồi vào ghế mà vừa thích vừa lo. Thời những năm 1990, tàu đỗ ở nhiều ga, khi đến ga Cẩm Giàng, tôi mới thực sự chú ý đến nhà lưu niệm của nhóm Tự lực văn đoàn (*) (nằm ở phía tay phải theo hướng tàu Hải Dương – Hà Nội). Thời học sinh tôi đọc sách không có chọn lọc, đọc vô tội vạ, đọc nhiều sách không hợp với lứa tuổi, trong đó có các sáng tác của nhóm Tự lực văn đoàn như “Hồn bướm mơ tiên”, “Bướm trắng”... Khi đó tôi chỉ thấy hay thôi, không hiểu tại sao lại bị cấm. Tôi cũng đã học “Hai đứa trẻ” được nhà văn Thạch Lam viết khi ở ngôi nhà cạnh ga xép Cẩm Giàng này. Lúc đó tôi cứ đinh ninh đề thi văn đại học sẽ là “Hai đứa trẻ” (nên sau đó ôn rất kỹ) và quyết tâm sẽ thi đỗ đại học ngay năm đầu tiên.
Lần thi đại học năm đó chẳng trường nào có đề văn về “Hai đứa trẻ” (thời chúng tôi thi đại học là các trường tự ra đề thi riêng), nhưng cũng may tôi đỗ đại học ngay năm đầu tiên. Lúc nhận được giấy báo nhập học của mấy trường, tôi vẫn cùng chiếc xe Thống Nhất đi theo đúng lộ trình của lần đầu tiên tự mình lên Hà Nội, nhưng tự tin hơn hẳn. Tàu cũng dừng lại ở ga Cẩm Giàng, tôi đã luyên thuyên chém gió với cô gái bên cạnh từ Hải Phòng lên nhập học trường Sư phạm về nhóm Tự lực văn đoàn cho đến khi tàu vào ga Hà Nội. Tôi nhớ mãi đôi mắt chớp chớp ngạc nhiên thán phục của cô nữ sinh trường Sư phạm mỗi khi tôi nói những thông tin mà cô chưa biết. Huyên thuyên chém gió hàng tiếng như vậy mà đến khâu quan trọng nhất là hỏi tên và địa chỉ để làm quen thì lại không đủ tự tin. Sau này tôi đi tàu rất nhiều lần, cũng chịu khó ngó nghiêng, nhưng không lần nào gặp lại cô gái ấy nữa.
Khi đã tốt nghiệp đại học rồi đi làm, tôi vẫn thường xuyên đi tàu về quê. Tâm trạng đi tàu có lúc vui, lúc buồn, nhưng cứ mỗi lần tàu dừng ở ga Cẩm Giàng là tôi đều thấy bồi hồi khó tả. Rồi có thời gian tôi đi du học, đi công tác nước ngoài, tôi hay đi tàu siêu tốc qua nhiều thành phố lớn ở châu Âu và hầu như lần nào những câu chuyện xung quanh ga Cẩm Giàng và Tự lực văn đoàn cũng ùa về trong những phút đầu tiên khi tôi yên vị trên những con tàu hiện đại. Thật khó lý giải.
Khi lập gia đình, vợ tôi cũng thích đi tàu, tôi vẫn không bỏ được thói quen thao thao bất tuyệt mỗi khi tầu dừng ở ga Cẩm Giàng về Tự lực văn đoàn như với cô nữ sinh Sư phạm người Hải Phòng thủa nào (sau này câu chuyện của tôi còn được bổ sung nhiều thông tin hơn khi tôi chuyển sang làm báo và đã tìm hiểu thêm về những đóng góp của Tự lực văn đoàn vào đời sống báo chí lúc bấy giờ). Khi chúng tôi có con, cậu con trai cũng đam mê đi tàu và cũng bị ấn tượng về ga Cẩm Giàng, về Tự lực văn đoàn ngay từ khi còn nhỏ xíu qua lời kể của bố từ những lần cả nhà về quê. Năm 10 tuổi (2013), mẹ đi du học một thời gian dài, cậu đề nghị hai bố con không đi tàu nữa mà đi xe máy từ Hà Nội về Hải Dương để có thể ghé qua ga Cẩm Giàng thăm ngôi nhà lưu niệm Tự lực văn đoàn. Lối vào hơi khó, hiện vật có phần sơ sài chưa được chăm sóc, bảo quản chu đáo khiến những gì hai bố con hình dung về bên trong ngôi nhà này đều chưa thấy thoả mãn. Cậu con trai buồn ra mặt và có thể đây cũng là lý do khiến sau này cháu không còn đam mê đi tàu về quê như trước đây nữa.
(*) Tự lực văn đoàn là nhóm văn học Việt Nam do Nguyễn Tường Tam (Nhất Linh) sáng lập, hoạt động sôi nổi nhất trong khoảng những năm 1932 - 1939. Tự lực văn đoàn gồm nhiều tác giả nổi bật như Nhất Linh, Khái Hưng, Hoàng Đạo, Thạch Lam, Thế Lữ,... đã có công lớn trong việc hình thành và phát triển văn học lãng mạn Việt Nam, đổi mới nghệ thuật tiểu thuyết, truyện ngắn...