Hạnh phúc của một tang gia và bi kịch bùng nổ của bạo lực gia đình
Đêm tối rực rỡ là câu chuyện về một đêm thật nhiều màu sắc, cảm xúc và cả những sự kiện chấn động ở một gia đình trung lưu tại Sài Gòn. Khi người ông qua đời, cả gia đình của Xuân Thanh tề tựu để đưa tiễn. Đám tang diễn ra hoành tráng, xôm tụ, rộn rã và đầy màu sắc. Thế nhưng, những ý nguyện riêng tư của mỗi thành viên dần lấn át đi nỗi mất mát, cho đến khi những sự thật và bi kịch bùng phát, như một hệ luỵ của tổn thương từ nạn bạo hành gia đình đầy ám ảnh.
Người đứng sau những Em chưa 18, Để Mai tính, Tèo Em...
Aaron Toronto là một nhà làm phim người Mỹ đã sinh sống tại Việt Nam 16 năm, từ lúc 18 tuổi. Khán giả đại chúng có thể cảm thấy xa lạ nhưng thực chất Aaron là cái tên kì cựu trong giới làm phim Việt. Anh là “người hùng thầm lặng” bên cạnh những đạo diễn, nhà sản xuất tầm cỡ như Charlie Nguyễn hay Ngô Thanh Vân. Aaron đã tham gia khá nhiều tác phẩm điện ảnh thành công của Việt Nam, ở nhiều vai trò đa dạng như sản xuất (Em chưa 18, Truy sát), biên kịch (Tấm Cám - Chuyện chưa kể), phó đạo diễn (Để Mai tính), dựng phim (Tèo Em).
Trong những năm tháng sinh sống và làm việc tại thành phố Hồ Chí Minh, kết hôn với diễn viên Nhã Uyên trở thành cha của hai đứa trẻ xinh xắn, Aaron luôn ấp ủ dự định về một phim điện ảnh do chính mình đạo diễn. Cuối cùng, Đêm tối rực rỡ đã ra đời, bằng tất cả kinh nghiệm, trải nghiệm, chiêm nghiệm sau những năm tháng theo nghề và đặc biệt là vốn sống mà anh tích cóp được tại Việt Nam - nơi anh luôn xem là quê hương thứ hai.
“Tôi nghĩ khán giả sẽ không thể tránh khỏi cảm giác e ngại khi biết được một người Mỹ làm phim Việt Nam, một bộ phim nguyên bản đào sâu về văn hoá địa phương chứ không phải phim remake hay có vay mượn gì từ văn hoá Mỹ, đó là điều dễ hiểu. Thực tế, các bộ phim phản ánh nhiều bề mặt tốt, xấu của văn hoá Việt trước giờ đa phần đến từ những đạo diễn Việt kiều. Tôi nghĩ chỉ những người xa quê hương, hay người ngoại quốc yêu thích văn hoá Việt Nam mới yêu những đề tài này đến mức đào sâu về chúng, xem chúng như “nhân vật chính” chứ không chỉ là những thứ làm nền” - Aaron trải lòng.