Looper là phim thứ ba mà Bruce Willis tham gia có chủ đề du hành thời gian. Trước đó là The Kid (Cậu bé, 2000) và Twelve Monkeys (12 con khỉ, 1995).
Tương tự, đây cũng là phim thứ ba mà nhân vật của Emily Blunt cố gắng thay đổi tương lai. Hai phim kia là Edge of Tomorrow (Cuộc chiến luân hồi, 2014) và The Adjustment Bureau (Bản đồ định mệnh, 2011).
Hai cuộc truy đuổi
Phim diễn ra ở hai thời điểm là năm 2044 và 2074. Du hành thời gian, khi ấy, là một việc khả thi và được quản lý chặt chẽ. Tuy nhiên, giới xã hội đen cũng làm chủ được công nghệ này và một nghề mới được sinh ra: Looper. Đó là tên gọi của những “đao phủ thời gian”, được trả lương bằng các thỏi bạc để xử tử những kẻ từ tương lai gửi về. Sự đáng sợ của nghề này ở chỗ, ngày nào đó các đao phủ sẽ được gửi về quá khứ để chính mình hạ sát, gọi là “đóng vòng lặp”. Dấu hiệu nhận biết ở chỗ tiền thưởng sẽ là một thỏi vàng.
Joe (Joseph Gordon-Levitt) là một tay đao phủ như thế, sống vật vờ ở thành phố Kansas. Thông qua một người bạn, Joe biết rằng, việc đóng các vòng lặp đang gặp rắc rối bởi một kẻ mệnh danh “Kẻ hô mưa gọi gió”. Ở tương lai, hắn ta đang truy tìm tất cả các Looper và tiêu diệt họ. Chuyện còn rắc rối hơn khi ngày nọ, Joe nhận ra kẻ được gửi về chính là Joe-tương-lai (Bruce Willis). Trong một phút bất cẩn, Joe tương lai đã đánh gục Joe quá khứ và trốn thoát.
Looper có được màn trình diễn thuyết phục của hai tài năng thuộc hai thế hệ: Bruce Willis và Joseph Gordon-Levitt
Đong đầy cảm xúc
Chuyện phim tiếp diễn với hai cuộc truy đuổi. Joe quá khứ tìm kiếm Joe tương lai để hoàn tất công việc. Trong khi mục đích của Joe tương lai là thủ tiêu “kẻ hô mưa gọi gió” khi hắn ta còn là đứa trẻ. Ở năm 2074, hắn đã giết chết cô gái mà Joe yêu thương. Cả hai nhanh chóng xác định được “Kẻ hô mưa gọi gió” đang sống với mẹ ở một trang trại ngoại ô. Lựa chọn mà Joe đưa ra là gì?
Looper là tác phẩm thỏa mãn cả tâm trí và con tim. Kịch bản thông minh của chính đạo diễn Rian Johnson tránh được các lỗ hổng thường thấy ở chủ đề thời gian. Các chi tiết trong phim được đan cài chặt chẽ, không quá “hack não” như nhiều phim thời gian khác nhưng đủ để khán giả phải suy nghĩ. Ví dụ như, nếu một Looper tự đóng vòng lặp của mình, liệu tương lai anh ta có tồn tại? Ngược lại, một ai đó từ tương lai thay đổi quá khứ, thì anh ta sẽ ở đâu khi trở về? Looper không tránh né các câu hỏi này, mà trả lời một cách trực diện ở đoạn kết.
Chất hành động của phim không hề dựa vào kỹ xảo như các phim giả tưởng khác, mà mang hơi hướng chân thực của thập niên 1990. Không gian phim dựng nên cũng thuộc về miền quê nóng nực nước Mỹ, chứ không phải thế giới kim khí tương lai nào. Các trường đoạn truy đuổi, đánh đấm và đấu súng gợi đến các phim hành động viễn Tây. Các nhân vật cũng toát lên vẻ cao bồi Texas. Joe quá khứ gai góc, mang nét u sầu, lãng tử. Joe tương lai cứng cựa, đầy kinh nghiệm của đàn ông trưởng thành. Mẹ của “Kẻ hô mưa gọi gió”, do Emily Blunt thủ vai, quyến rũ với sự mạnh mẽ, kiên cường của xương rồng.
Lựa chọn
Looper có được màn trình diễn thuyết phục của hai tài năng thuộc hai thế hệ: Bruce Willis và Joseph Gordon-Levitt. Họ có bề ngoài không hẳn tương đồng nhưng tương tác với nhau đủ tốt để xóa nhòa ấn tượng ấy. Chúng ta không cần phải nói nhiều về Willis, bởi đây là kiểu vai ông đã đóng cả cuộc đời: Một kẻ chiến đấu vì tình. Gordon-Levitt là người mang đến ngạc nhiên thú vị, bởi trước đó, vẻ thư sinh của anh có vẻ không phù hợp với một vai hành động gai góc. Nhưng anh đã chứng minh, một diễn viên giỏi có thể biến hóa như thế nào.
Càng về sau, chất giả tưởng của du hành thời gian nhường chỗ cho triết lý về tự do. Tương tự như các tác phẩm cùng thể loại, Looper xoay quanh câu hỏi về ý chí con người. Nếu thời gian là một dòng chảy cứng và không thể thay đổi, vậy quyết định của chúng ta có ý nghĩa gì? Kịch bản cứng tay của chính đạo diễn Rian Johnson luôn đi đúng hướng, khi đặt từng nhân vật vào tình huống phải lựa chọn. Mọi thứ xây dựng ban đầu, như lý thuyết du hành hay các luật lệ, đều nhắm đến mục tiêu đó. Thứ giữ người xem hứng thú không phải là chất giả tưởng, mà là con người với khát khao tự nhiên nhất: Tự định đoạt số phận của mình.
Looper có một trường đoạn cuối phim mãn nhãn, có lẽ bậc nhất trong dòng giả tưởng vài năm gần đây. Nhưng điều khiến mọi thứ trong tác phẩm này hiệu quả, chính là ở nền tảng tâm lý vững chắc và chất tình cảm chạm được trái tim. Thông điệp cốt lõi của Looper là về sức mạnh của tình yêu thương. Tình yêu mang đến sự cứu rỗi, còn hận thù sẽ chỉ sinh ra hận thù. Tương lai tốt đẹp hay xấu xí, đều khởi nguyên từ mỗi lựa chọn ở hiện tại. Đó là vòng lặp hiển nhiên, dù trong phim giả tưởng hay giữa cuộc đời này.